Một mùa xuân ấm áp với các em nhỏ vùng sâu vùng xa xã Trà Vinh huyện Nam Trà My Quảng Nam

Tập thể giáo viên và sinh viên khoa xây dựng trường đại học Đông Á lại tiếp tục hành trình yêu thương, mang mùa xân ấm áp đến các em nhỏ ở trường dân tộc nội trú xã Trà Vinh, huyện Nam Trà My, tỉnh Quảng Nam, và các bé mầm non cùng xã...

Mùa xuân đến muôn vật tưng bừng sức sống, cây cối đâm chồi nảy lộc, cành lá xanh tươi, trăm hoa nở rộ đua sắc. 

Mùa xuân về, sắc xuân rực rỡ khắp phố phường, đàn én chao liệng trên nền trời xanh thẳm, muôn hoa khoe sắc dưới ánh nắng ấm áp.

Cảnh vật dường như thay da đổi thịt, đón chào không khí rộn ràng ấy, tập thể giáo viên và sinh viên khoa xây dựng trường đại học Đông Á lại tiếp tục hành trình yêu thương, mang mùa xân ấm áp đến các em nhỏ ở trường dân tộc nội trú xã Trà Vinh, huyện Nam Trà My, tỉnh Quảng Nam, và các bé mầm non cùng xã.

Hình 1: Từ 5h sáng, chúng tôi đã lên đường chuẩn bị cho chuyến đi

Công tác chuẩn bị thật nhanh gọn nhưng rất chu đáo, trước đó cả mấy tháng, các bạn sinh viên và giáo viên trong khoa đã cùng nhau kêu gọi bạn bè, bà con hàng xóm… ủng hộ quần áo cũ, giày dép, ba lô… Sau đó là công đoạn phân loại và giặt ủi thật sạch sẽ, để các em nhỏ khi cầm trên tay những bộ quần áo này sẽ chỉ còn lại mùi thơm của tình yêu thương và sự tôn trọng. Không những ủng hộ quần áo, các bạn sinh viên và giáo viên còn quên góp sách vở, bút, đồ chơi… cho các em nghèo vùng sâu vùng xa. Cuối cùng, giờ G đã đến, chuyến đi Nam Trà My quả thật là chuyến đi đầy kỷ niệm và đáng nhớ của chúng tôi.

Hình 2: Vì đường đi rất khó nên có những đoạn chúng tôi phải đẩy dốc

Ngay từ tờ mờ sáng, đoàn chuyển nối những yêu thương của chúng tôi gồm mười người cùng hành lý, quần áo, sách vở, đồ chơi… đón xe buýt vào Tam Kỳ, Quảng Nam, rồi từ đó lại đón xe lên Nam Trà My. Đoạn đường đi chỉ vỏn vẹn gần hai trăm cây số, nhưng lại rất khó đi vì những đoạn cua đầy nguy hiểm, có lẽ, chỉ có những tài xế thật giỏi và dũng cảm mới lại được đoạn đường đầy dốc cheo leo thế này. Thế những, vượt qua mọi mệt mỏi, khó khăn, quá trưa chúng tôi cũng đã có mặt ở trường trung học phổ thông dân tộc nội trú Trà Vinh. Nhìn những gương mặt đáng yêu, đôi mắt tròn xoe, miệng cười tỏa nắng của các em, dường như mọi mệt mỏi cũng tan biến. Ngay lập tức chúng tôi hòa chung vào không khí rộn ràng của các em. Cùng các em hát vang lên bài hát nối vòng tay lớn, mỗi người mỗi cảm xúc, nhưng chung lại sự yêu thương và cảm thông sâu sắc đến hoàn cảnh của các em là điều làm chúng tôi nhớ mãi.

Hình 3: Niềm vui của các em khi được nhận quà

Thầy Hiệu trưởng trường trung học phổ thông dân tộc nội trú đã có bài phát biểu thật cảm động: “Cảm ơn tình thần tương thân tương ái, lá lành đùm lá rách của các thầy cô đồng bằng đã đến thăm trường ngèo nhất xã, xã nghèo nhất nước…”. Quả thật, càng yêu thương các em nhỏ bao nhiêu, chúng tôi càng kính trọng và khâm phục các thầy cô giáo giảng dạy ở trường hơn. Các thầy cô cũng là nguời thành phố, nhưng các thầy cô đã gác lại những thú vui, những đam mê nơi phố hội mà tình nguyện về đây, hàng ngày đi đến tận từng buôn làng, động viên gia đình, cho con em mình được cắp sách đến trường, được biết đến chữ, đến văn minh xã hội.

Hình 5: Các em nhỏ mầm non cùng xã

Bác tài xế lại đưa chúng tôi trở về thành phố, nơi nhộn nhịp, rực rỡ bởi những ánh đèn đường và xập xình tiếng nhạc của những quán cà phê…, nhưng chắc chắn rằng, chúng tôi sẽ luôn nhớ mãi về những đôi mắt to tròn, rạng ngời mơ ước về tương lai xán lạn của buôn làng các em nhỏ xã Trà Vinh, huyện Nam Trà My, tỉnh Quảng Nam. Hẹn gặp lại vào một ngày không xa, các em nhé!