Địa điểm tiếp theo “hành trình yêu thương” của Quỹ hội từ thiện khoa Kỹ thuật xây dựng trường Đại học Đông Á là bệnh viện Ung Bướu thành Đà Nẵng.
Hình 1: Các giáo viên và sinh viên bận rộn chuẩn bị quà cho các em
Để buổi thăm và tặng quà cho các bệnh Nhi thật ý nghĩa và nhân văn vào đúng dịp Trung thu, tập thể giảng viên và các bạn sinh viên trong Khoa đã chuẩn bị gần cả tháng trời. Nhìn những chiếc đèn ông sao đầy màu sắc thắp sáng ước mơ của các em về ngày mai tươi sáng, tiếp thêm sức mạnh cho các em vượt qua đớn đau bệnh tật, ai cũng cảm thấy hạnh phúc và càng thêm tin tưởng vào những việc tốt mình đang làm. Thêm vào đó là những gói quà với đầy đủ bánh, kẹo, mứt… làm cho không khí trung thu thật trọn vẹn.
Hình 2: Mọi người tập trung đông đủ trước giờ xuất phát
Chúng tôi đến thăm các em vào một buổi sáng mùa thu nắng nhẹ. Các y Bác sĩ ở đây đã tiếp đón và hướng dẫn chúng tôi đến từng phòng bệnh, thăm hỏi từng cháu thật nhiệt tình và chu đáo. Nhìn thấy các em và người nhà đau đớn về thể xác hoang mang về tinh thần vì bệnh mà người ta gọi là “nguy hiểm”, khiến chúng tôi không khỏi day dứt và suy nghĩ, có bạn còn không dám nhìn mà cứ lau nước mắt mãi thôi.
Hình 3: Gương mặt hạnh phúc của nam sinh viên khi được tặng quà cho các bé
Khi chúng tôi đến một phòng bệnh, có bé vẫn còn đang khóc vì vừa mới tiêm thuốc xong. Bé vẫn còn rất nhỏ, vừa mới bước qua tuổi thứ hai của cuộc đời, cái tuổi ăn, tuổi chơi, tuổi được đùa vui cùng người nhà và bạn bè ở lớp trẻ, thế nhưng ngày ngày, bé phải vật lộn với những mũi tiêm và thuốc hóa trị. Có lẽ, bẽ vẫn không biết được nơi bé nằm là đâu, nhà hay bệnh viện, bạn bé là mẹ, là Bác sĩ, là y tá, là các bạn cũng bệnh như bé… Lúc chúng tôi tặng quà cho bé, mẹ em chỉ biết nhìn và lặng lẽ khóc. Cầu mong cho ngày mai, ngày kia… bé sẽ khỏi bệnh và được đón chị hằng, chú cuội, được xem múa Lân… như đúng nghĩa.
Hình 4: Trung thu ấm áp tình người của các giáo viên, sinh viên và các bệnh nhi
Có bé, khi được tặng quà, em không chịu nhận, giường như em đang giận dỗi chúng tôi. Có lẽ em giận tại sao bố mẹ lại đưa em vào đây, tại sao ngày nào các Bác sĩ cũng đến tiêm cho em, tại sao chúng tôi không cho em rước đèn ông sao cùng các bạn ngoài kia... Mỗi lần, bắt gặp ánh nhìn trong veo nhưng đượm buồn của các em lại làm chúng tôi bối rối và thương em nhiều hơn…
Hình 5: Khi chúng tôi đến tặng quà, em vẫn nằm im trên giường bệnh
Chúng tôi ra về lòng vẫn nặng trĩu vì những hình ảnh đau đớn của em trên giường bệnh cứ ám ảnh mãi trong tâm trí. Nhưng dẫu sao, hôm nay chúng tôi cũng đã làm em cười và đón trung thu cùng bạn bè ở bệnh viện. Hy vọng, đêm nay chị Hằng sẽ đến trong giấc mơ của em, rồi một ngày không xa em sẽ được cùng các bạn rước đèn khắp phố phường và cùng phá cỗ đêm trăng. Hy vọng, đêm nay em sẽ ngủ ngon giấc mà không bị giật mình bởi những lần chích thuốc điều trị. Hy vọng, đêm nay là đêm cuối cùng em ở bệnh viện, bởi ngày mai em đã thôi bệnh... Em ơi, ngày mai trời sẽ sáng.